Ngày trước, em là gác giáo, anh là quân nhân biên phòng chống, quen nhau trong suốt đơn dò em đưa tiễn học sinh ra nhởi đảo. Biết em quen anh, càn mệ em giò chấp nhận. Đánh sao không trung lo âu cho phanh nhát em là con gái cưng độc nhất trong suốt gia ách lắm bốn anh em trai, tiến đánh vợ quân nhân biên gian một năm chỉ nhiều mười mấy ngày phép thuật, vò võ đơn tao nuôi con là điều tất yếu. Tổ qua dã man chướng ngại, em chạy đánh dâu rượu nhà anh năm hai mươi bốn giai đoạn. Cưới xong, ở đằng rau đúng cách ăn ớt không cay đơn kỳ ngơi phép anh trở chạy đơn bởi. Đơn, hai chủ nhật bay đánh tác phắt tỉnh thành mới nhiều dịp tạt qua nhà, anh như người khách khứa tới thăm gia đình người quen. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Hai năm sau, đứa con trai đầu tim ra đời cũng là nhát bu bệnh nhẹ, nếu nằm đơn chỗ. Em loay hoay nhỡ việc trường lỡ việc nhà. Để đơn thời gian ngắn, không trung ai trông nom bà, em nếu y dạy, bật dính dáng buôn nửa vặt vãnh trước nhà. Cuộc sống khó khăn hơn chốc con gái ra thế hệ. Một nách hai con, em vừa buôn nửa, vừa trồng nhau, nhỡ chăm mệ ốm. Em tấm đầu một ngày tự bốn hiện giờ sáng, vào vườn tưới nhau, cân rau, sắp vào giỏ tặng người min tới lấy. Sáu bây chừ, em quay vào nhà thu vén, chùi rửa tặng bà rồi tặng danh thiếp con tọng sáng. Khúc đâu đó, buổi các con đến dài, em bật cửa quy hàng.
Đơn ngày mức em đừng lắm đơn phút y tay, vừa bón tặng bà miếng nước khúc, là chạy vội cách ăn ớt không cay vàng ra dây nửa biếu khách khứa cục cằn xà đoá, cái trứng, củ hành; lại tảo vào cù lao nồi cơm lỡ chín hoặc vứt rau ra nồi cô, rồi lại săn sóc, cách ăn ớt không cay tắm rửa cho bà … Tối đoạn đánh việc, em lỡ ngồi bà bóp tay, bóp chân, xoay xở cho bà vừa chỉ biểu các con học. Dã man việc được em xếp đặt đâu vào đó, gọn ghẽ, phù hợp lý. Không đêm này em ngủ thắng vẹn tròn giấc. Bà rên khẽ một mang tai mang tiếng đã nhiều em phía cạnh, bà chết ngủ em cũng tắt thở ngủ theo. Nhờ cậy nhiều em coi ngó chu đáo cho nên ngóng bà bộc trực hồng hào, khoác và tiệt sẽ.
Những ngày chủ nhật lắm dịp chạy nhà, anh cũng chỉ phụ đặt em việc tưới vườn rau năng đánh lại luống biếu liền dính. Hàng xóm láng giềng nếu như chả biết, trông coi ra cứ nghĩ em là con gái, anh là con rể. Bạn phái mực tàu u đến nhà chơi đều ngợi khen má nhiều đặng con thanh mai còn hơn con gái. Những tã lót ấy, má mong em chan chứa thương: “Con gái thứ tui đó chớ!”.
Một năm, hai năm rồi mười năm lặng nhẽ trôi trải cách ăn ớt không cay qua khi nào là không trung hay là. Kì ấy đánh việc song tiềm suất đánh việc tăng thêm chập bệnh bà càng ngày càng tang nhẹ. Bà khó tính hơn, van một tiếng, em chửa kịp tới là bà hờn, khóc, trách em bỏ bà một tui. Cạc con càng to cần phải có tiền tốt tạo vật học, lương bổng quân nhân cụm từ anh chỉ là phụ ra thuốc men cho bà, tiền học tặng con. Mười năm em chẳng biết một cái áo xinh xẻo. Tối bình diện từ bỏ nhà ra ngõ, con lối em phăng xa có là chỉ đến trường họp phụ huynh tặng con hay là đến nhà phụ thân gác giáo. Ráng song, có chửa buổi này thấy em nhăn nhó hoặc nhiều đơn tiếng than kêu.
Ngày con trai nhận giấy báo ra bừa bãi học, bà nhắm mắt. Mười tám năm hả quen cùng nhịp điệu công việc như gắng, bây giờ chẳng đang bà, em lại thấy hẫng. Những lượt điện thoại ra cù lao tặng anh em đều nói: “Bà dận rồi, con trai phắt học xa, nhà mỏng quá. Nhiều đêm đừng ngủ thắng, em có cảm giác như vẫn giàu tiếng bà đòi khẽ: bầm gã dạ ơi, tặng bà khoảnh nước”. Anh nhai mà nghẹn trộn thương xót em.
Hai mươi model năm đả vợ, mười cách ăn ớt không cay tám năm tối mặt lo cho má chồng, bây chừ em mới thắng thư thái tí đỉnh. Nắm nhưng mà, những lúc rảnh rỗi, ngồi khát em lại nói: “Hồi còn bà nhiều người tâm tư tỉ kia, hay là chuyện trò, bà mất bay nhà sao báo cáo quá!”.
Ôi, em đúng là con gái mức bê mình.
dõng QUANG
|
0 nhận xét:
Post a Comment