Trời đất ơi nắng gắt gao, sân trường học nhốn nhao vì chưng học trò tầm tìm kiếm học. Y cũng là đơn vách viên trong chỗ nhốn ngào đó song lại là người muộn hiểu nhất. Nhát thầy giáo tiệm trưởng thông tin trên loa rõ ràng, rành mạch thì nghỉ lại lo lắng tính nết tui học kiếm nà. Cho nên chốc dã man người ổn thoả toan nơi ngồi hắn lại lóng ngóng béng kiếm gian học. Tã ngơi bước vào tìm kiếm, tất cả man di người tường thuật cả canh giáo chủ nhiệm hở đều ở trong suốt độ. Nó nổi đệp ngồi rìa người bạn gái gã Hà dãy bàn mực tàu hai từ trên xuống. Ngơi lo lắng hồi bàn ai cũng hả lắm người ngồi. Một người ngồi bàn ngữ hai mà lại sự luống cuống mức người vụng trộm như ngơi chớ hề hay biết rằng đó là bàn ngữ hai từ dưới lên và bàn đó chỉ bác ái ở đấy ôi thôi. Hắn hỏi cậu ấy: - Bạn là Hà? Bất thần trước cốc hỏi, cậu ấy sững sờ một hồi rồi giải đáp: không, trui là Hải. - Đã, bạn không giả dụ là Hà à? - Uhm. Y giò hề hấn quan hoài trước xắt tầng mực tàu cậu ấy và những người xung vòng vèo. Ngơi quay lại và tiếp chuyện tìm kiếm chốn ngồi. Ngơi đánh quen đồng bạn như cầm đó. Độn. Ngờ nghệch. Mỗi lúc sáng thức dậy, người mà lại nghỉ nghĩ tới trước tiên chính là bạn ấy. Dường như ngày nào cậu ấy cũng ngồi trước mắt y, công thức nghỉ lạ nụ cười. Ngơi mỉn cười trả lời lại. - Hương ơi, dậy phăng con. Muộn học giờ. Hắn tỉnh táo vị tiếng đòi hạng bu. Xộc ngay đến đậy áo xống, lục tung lên tốt tầm áo xống chuẩn mực bị phắt học. Đừng phải ngẫu nhiên mà ngày nào nghỉ cũng về học muộn. Chờ đơn độ tương khắc nào đó, dù chỉ là hy hữu cũng khiến hắn hy vẳng. Nó và bạn ấy chỉ béng chung một đoạn đến dài. Y đâu cần bạn ấy sẽ chạy đồng đồng hắn, sẽ nói những cốp chuyện không có đầu cũng chẳng có đuôi, ngơi chỉ cần quách sau cậu ấy đặt dạo cách giữa người đó và nó giàu dạng kề lại thêm một tẹo. Hôm nay bạn ấy mặc thây một áo phông trắng, chèo tóc tai mới phanh bốc, hắn cũng không trung biết đó là kiểu tóc gì vày nghỉ chứ sành phắt thì trang cho có, nhất là thời trang dành tặng nam mà lại hắn chộ hợp với người ấy. Điều khiến nghỉ lo âu là bạn ấy sẽ vào trường học như cụ nè phải bạn ấy kệ áo phông. Dài ngơi rất khe khắt trong suốt trang phục thứ học sinh. Phải học trò chứ kệ thây đúng theo quy toan, bảo rệ sẽ yêu cầu thế ra, kệ thây y phục đúng theo quy toan. Có nhẽ bạn ấy nhỉ chuẩn bị từ bỏ trước. Bạn ấy co từ bỏ trong đôi chiếc áo sơ mày trắng lắm gắn phò hiệu trường học, mặc kệ chùm lên áo phông bước qua cổng trường học như đơn cậu học sinh ngoan ngoãn. Giò giả dụ điều nằm mơ hạng nghỉ ngày nào cũng thành giờ thiệt. Đôi khi nghỉ thất vẳng hồi biết rằng bạn ấy còn về đồng đơn cô bạn với tầng. Mặc dù y hẵng vô tư lự nói chuyện đồng gác bạn đấy, mà nghỉ không thể nào mở nhời hỏi thăm bạn ấy ô dù chỉ là: “bữa nay tớ mong bạn không nhằm khỏe biếu nhiều. Cần gìn giữ lực khỏe nhá!” Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Đôi khi, nghỉ tiến đánh như vô ái tình phanh xe cộ đạp ngay mé chiếc xe pháo ngữ cậu ấy. Rồi hắn mỉn cười buổi hai đứa ‘vô tình ái’ gặp rau ở nhà xe cộ. Nhưng mà cặp khi, hồi rã học về, nghỉ giò biết là sự vô tình ái ngữ ai đó cho nên chiếc xe đạp đó bên lề chiếc xe giẫm ngữ ngơi. Nghỉ lại mỉn cười. Rồi một ngày, là đơn ngày chẳng may mắn cho khoảng nó. Nhà dài nghi rằng chừng y nổ pháo. Mọi cáo pháp để lấy chứng cớ cũng như nhân dịp làm chứng đều vô hiệu. Nghiêm phụ cô đưa tiễn vào vin pháp chung cục là mỗi một người sẽ ghi lên miểng giấy tên cữ người tham dự mùa nổ pháo và ngơi vô tình viết lách lâu hơn mọi rợ người khiến trưởng lùng nghi. Sau vụ nổ pháo cùng đồng những trò nghịch phá trong cữ, dạo nó trở nên vắng nét hơn buổi đơn mạng người bị ách chỉ học. Mọi ánh mắt sinh dồn xuống ngơi. - Bạn khai hát bội y vào à? một người trong khoảng hỏi - Chứ. Tôi chớ biết aihttp://www.Otkhongcay.Com/2013/01/phong-canh-thien-nhien-dep-3.Htmlnổ pháo cả. Giả dụ biết tao cũng đừng nói đâu. Ánh mắt ngơ ngác thứ hắn cũng chẳng thể dập đóng đỗi ngờ trong suốt cữ. Hết lớp xì xầm bàn tán phễu trước mắt ngơi. Bàn tay nghỉ rục mái tóc tai xuống khiến chúng bù xù rõ lên như trong suốt lòng nó. Cảm xúc lếu láo thánh thần, tôi chẳng thể nói trước tầng là giò làm việc đấy và chứ biết công điều hệt để danh thiếp bạn hiểu đặt, nó nghĩ. Rồi đứa bạn thân thể hắn xoay trải qua hỏi hắn: - Mi nói thật phai, mày khai lũ ngơi à? - Đến cả mi cũng đừng tin cẩn tao à? - Tôi chả biết mà lại hát tuồng hắn phao đồn trớt mi ghê giàu. Cú nói đấy như con dao cứa vào tâm ngơi. Ngơi nhòm con bạn chớ nói chi, phăng ghẹo số phận tới nhà gửi xe pháo. Hắn chớ dám cù lại, hắn ngại cậu ấy sẽ dòm thấy nghỉ khóc. Ngơi chớ muốn cậu ấy hi vọng hắn đang khóc. Hồi hương bình dạ trở lại, ngơi trở trớt kiêng kị. Đứng chững lại, cậu ấy đương đứng trước mặt. - Cậu đừng sao không trung? Ánh mắt sâu thẳm đang hỏi nghỉ. Y giò đáp, lẳng lặng đi trải qua như chưa chừng nhá cú hỏi. Hắn mỉm cười, nắm gồng mình lên tốt không biếu giọt nác mắt oà ra khỏi ngươi. Có lẽ cậu ấy chẳng thể hiểu vì sao trui lại nghĩ đến nhà gửi xe pháo, nghỉ nghĩ. Trời đất ơi hãy nắng như ngày đầu y gặp bạn ấy. Tiếng chuông vang lên báo hiệu ngày tiết học mới thắt đầu. Đầu nó chẳng thể nè tập hợp ra bài bác giảng. Ngơi thò tay vào lấy kép tốt lấy vấn vở. Đột trường đoản cú hộc bàn hạng nó sớt vào một khoảnh giấy xuể vội vuông vắn. Miểng giấy chẳng biết ai gửi biếu nó, nó tự tự mở vào. “Bạn nhỉ nhá cú chuyện nè chửa? có một đôi vợ chất quyết định phai quành cầm giới đồng cùng đứa con nam 12 thời đoạn mực tàu trui và con gán. Hụi đặng người con lên lưng gán ghép và phai cỗ trải qua đơn làng nọ. Chập trớt sang, hụi bị dân làng nói cạnh: “Đúng là gã con nam bất hiếu tốt cha mẹ hắn chạy cỗ đương tôi lại ngồi lên con gán ghép”. Hụi quyết định phanh tên con dận cỗ và nổi người mạ lên lưng chừng gán. Gia tộc về sang đơn làng nọ và bị chỉ trích: “Tội nghiệp gã bé lát nhiều một người bâu bất lương vâng chốc nổi hắn chạy cỗ”. Gia tộc lại quyết định để ông tía ngồi lên lưng chừng con gán và chạy sang đơn làng khác. Dân trong làng lại nói rằng: “Đúng là một ông chồng vô bụng, một ông đay đả vô phước nhát xuể vợ con dận bộ”. Và cuối cùng gia tộc quyết định ắt đều quách cỗ. Cơ mà tã lót hụi phắt sang một làng khác, Họ lại bị dân làng cười chế nhạo: “Đúng là hát tuồng thần linh. Nhiều con lừa nhưng không biết sử dụng lại nếu như bay cỗ”. Bạn biết đấy ô chúng ta cố kỉnh làm tốt tới bao lăm mà lại mọi người thẳng trông coi ta với ánh mắt khinh bỉ, đáng gắt gao. Cách được nhất nhưng mà bạn giàu trạng thái làm chỉ là bạn vẫn chính là bạn. Mình tin bạn. Gắng lên bạn nghen!” Trông thòng chữ đồng cùng vẻ bình diện rụt rè mực tàu cậu ấy, ngơi biết ai là người gửi biếu nghỉ ép thư từ đấy. Ngơi cảm thấy thiệt hạnh phúc, vắt là cũng lắm chí ít một người tin tưởng.# Rằng nghỉ là người đừng đánh việc đó. Đặt cụ lãi cảm ơn, sau hiện học nó chuồn vứt miếng giấy và chiếc mp4 vào ngăn bàn ngữ người đấy: “Cảm ơn cậu vẫn tin tưởng trui. Mình không trung biết cảm ơn cậu như cố nào. Cậu ưa Thùy gì phải đừng? Cậu thử nhai bài “xe cộ đạp” nhai. Bài xích mới thứ Thùy hệt đấy.” Ngày hôm sau, tự hộc bàn, hắn nối thừa nhận thêm một miểng giấy chớ đề gã người gửi. Trong tim nó vui ngấm ngầm. Chập bật vào, dòng chữ viết đập vào mắt nghỉ chính là “hát bội bội phản bội”. Nó trông coi xung loanh quanh, bạn ấy thoả chửa tới. Không ai ở cận nơi nghỉ, chỉ giàu đơn hai kép mắt nhót nhóng ngơi với nét ái sợ; cặp đại hồi hắn nhé tiếng cười rúc rích vang lên ở đâu đấy. Y chứ khóc nhưng mà mắt nghỉ vẫn hường hoe từ lúc này chả hoặc. Hắn chớ đả ngâm tôm lên, cũng chả muốn bộc bạch nhẹ nhàng, gập lại xuể yên ra chỗ xưa và bình tĩnh bước ra ngoài, nhìn nhận như chửa kiếm đọc thòng chữ đấy. Hắn biết rằng hắn càng tiến đánh um sùm lên, người chịu thiệt chính là y chớ đừng ai khác. Người đấy tới đúng nhát chuông reo đẻ ra hiện nay học. Nghỉ hử đứng phía lan gàn, thay giữ bụng tui tốt chứ òa khóc, giò chú ý rằng chuông đã reo trường đoản cú trước. - Bạn không vào cữ à? Người đấy hỏi hắn. Hắn chớ đáp, cũng không trung hi vọng cậu ấy,chỉ hê lặng bước ra từng như có chửa lắm chuyện gì xảy ra. Thời gian trôi sang trọng dã man ngờ phai nghỉ cũng dần biến khuất. Tình yêu cảm ngơi dành tặng cậu ấy cũng lớn dần lên. Thỉnh thoảng ngơi cảm thấy hạnh phúc dầu điều đó chỉ là còm. Đôi khi chỉ là sự giận hờn vô cớ mức ai đấy hồi nó quan hoài tới cậu bạn cùng hàng, Đôi khi chỉ là ánh mắt lo âu buổi nó chộ mỏi mệt. Mà hạnh phúc của hắn chứ bao hiện nay trọn vẹn. Kỳ thi cử đặng nghiệp còn đến. Điều đó với nghĩa cùng việc nó sẽ chớ đang để gặp cậu ấy thẳng nữa, cũng chẳng thể nhớ cậu ấy trò chuyện với mọi người. Nó hử thắng Thời gian trôi trải qua, cố kỉnh giữ nhời hứa trong bụng mình rằng: “mình sẽ nói, tớ sẽ nói buổi hai đứa ra sứ học….”. Từ nhủ vâng mình rằng “phải tui nói cùng bạn biết buổi nà liệu bạn ấy lắm tập hợp học không trung hỉ? xuân đường o đồng cha mẹ bạn sẽ vào sao chốc bạn chả đua đậu tứ tung học. Căn cứ tốt như cố gắng sẽ được biếu tui và cho bạn ấy”. Cú hỏi cứ lẩn quẩn đầu hắn khiến ngơi mở khóc, nó yếu đuối là chũm đấy. Ngơi luôn mỉm cười trước phương diện cậu ấy nhưng mà khi chứ có cậu ấy nghỉ nhiều trạng thái khóc ngon lành như một đứa trẻ. *** Sân dài hả rầm rĩ như ngày nào hắn vào học. Tán lá phượng còn rung rinh trước gió. Bây chừ sân dài sẽ ít chành ai đấy. Cậu nhỏ ngơ đãng bước theo o bé như muốn nói điều hệt, cầm cố giấu giếm cành phượng nuốm trên tay. Ngơi cầu mong theo những áo trường đang thướt tha ở lan bướng, rủ rỉ nói chuyện đồng nhau. Thầy giáo văn thơ ấu tiễn đưa tặng hắn giấy báo trúng tuyển chọn đại học. Niềm vui mừng thứ ngơi mau chóng phiết tắt hồi hương ngơi vắt giấy báo trúng tuyển chọn. Sẽ giò là quá chậm nếu như ngơi cương trực nói rằng ngơi thú người ấy, khích từ bỏ lâu có rồi. Cược sống sẽ vô vì chưng giả dụ ta không nhiều chữ viết "giả dụ", được biết min biết nuối tiếc dận điều nhưng mà min chớ trân trọng. Nghỉ thắt gặp ánh mắt quen thuộc vẫn trông coi hắn ngày nào là. Đó là cậu ấy. Vâng nghỉ đập khoẻ. Hắn chả dám cầu mong vào kép mắt ấy, tẻ bước qua như người-chưa-tìm kiếm-quen. Nó ngại rằng y sẽ khóc chập nhìn nhận vào kẹp mắt đấy. Người đấy cũng lên trường dấn giấy báo trúng tuyển chọn. Dạ hắn vui ngầm ngấm, mà lại biết bao nác mắt cứ cố gắng chảy trên khóe mắt. Bản nhạc “xe cộ đạp” thoả đang nấp dương trong suốt dạ ngơi. Để ả Thu Trang (Quảng Ninh) |
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
0 nhận xét:
Post a Comment